Bố: Vinh là 1 người tốt nhưng hai đứa có lẽ không có duyên con ạ
-con thích anh ý thật lòng,dù lúc con u tối anh ý vẫn luôn bên con ,giờ đây con sắp phải gặp 1 người đàn ông xa lạ con phải làm sao hả bố ( bố lặng im không nói gì)…tới căn biệt thự ,đúng là nó to hơn so với trí tưởng tượng của tôi phải nói họ rất giàu mới đúng…người làm đi ra
-xin mời cô theo lối này chủ tịch và ông chủ đang chờ cô
Chủ tịch: con thấy ổn mọi thứ k sao chứ
-vâng cháu ổn
-tốt lắm giờ ta sẽ dắt con lên phòng ( cô giang quay sang bảo bố tôi) anh cứ ở lại chơi vs ông xã em nhé
Bố: À vâng ( bố ấp úng)
Trước tiên ta cần con lột xác ,vẻ đẹp xinh xắn con đã có rồi nhưng về ăn mặc và đầu tóc cần có chút thay đổi ( tôi được đưa đi xông người rồi làm đủ mọi thứ về chăm sóc da tóc cắt ngắn hơn chút)…ra soi gương đúng là tôi trông không còn quê mùa như trước nữa đổi lại giờ trông giống 1 cô tiểu thư hơn,nhưng tôi lại luôn mang vẻ mặt không mấy vui vẻ
-vậy bao giờ con có thể gặp người đó ạ ( cô giang cười)
-đâu phải muốn gặp là gặp được đâu con,cái đó còn ở vận may của con nữa
-Nhưng đó là con cô mà
-Nó chỉ trên danh nghĩa thôi,nó đã không coi chúng ta là bố mẹ từ lâu rồi
-Tại sao vậy ạ?( cô đổi sắc mặt)
-trong nhà này kị nhất là câu nói tại sao bởi vì vốn dĩ người ngoài không thể hiểu được những gì người làm bố mẹ như chúng ta phải chịu đựng khi chính con của mình lại sống như 1 con sói 1 con sói không có nhân tính ( tôi gãi đầu không hiểu)
-vậy anh đó đáng sợ như vậy ạ
-con đã từng nói chuyện rồi theo con cảm nhận thì nó có đang sợ không?
-con thấy rất bình thường ạ,chỉ là khuôn mặt con chưa được nhìn thấy mà thôi
-nếu con đi và không quay về được con có sợ không ( tôi đứng dậy)
-tại sao lại vậy ạ
-bởi vì người mà con sắp đối mặt có thể là người con gặp ngày đó nhẹ nhàng cũng có thể là 1 con sói giết chết con bất cứ lúc nào con có sợ không?
-bác cứ đùa rồi ( bà rơi nước mắt)
-dù có bất kì điều gì xảy ra ta cũng sẽ chu cấp cho bố con đến hết đời nên con hãy cứ yên tâm mà đi nhé,nếu thật sự được nó để ý ngày đó chính là ngày con được là chính con ( tôi k hiểu câu bà nói)…và mục đích của ta chính là con phải khiến mình có thai ,
-cái đó phải là cả hai chứ ạ
-nên là ta mới bảo con hãy để bản thân có thai vì nó cố tình không để có con với ai ta biết điều đó ,xung quanh nó phụ nữ không thiếu
-vậy nếu cố tình rồi thì sao con có được
-đó mới chính là công việc của con,quyến rũ 1 người đan ông và phải có thai ,nhất định phải có con hiểu không?
-cái đó con ( bà trừng mắt) vâng…( 3 tháng sau tôi học tiếng và để phục hồi sức khoẻ phu nhân tới)
-Nghỉ ngơi đi đêm nay xuất phát
-đi đâu vậy ạ
-còn đi đâu nữa,ta sẽ đưa con đến gần nó chứ đi đâu nữa,uống cốc nước kia đi nó sẽ khiến tế bào trong con sinh ra hoc môn để dễ có thai đấy
-vâng ( nhưng khổ có mỗi con thì có thai nàm thao được)…bố tôi gõ cửa
-bố nghe nói rồi mai con đi,cứ yên tâm chủ tịch đưa điện thoại cho bố để tiện liên lạc với con rồi chịu khó con nhé ,ta nợ họ đôi mắt của con nợ họ 1 ân tình …
-con chỉ cần bố và em dc ấm no con k cần gì hơn cả…
-nếu mệt mỏi quá gọi cho bố,bố sẽ xin họ cho con về vừa nói chuyện với ông chủ nghe ông ý nhắc đến con trai mà cứ vã mồ hôi nên bố cũng lo lắng
-không sao đâu bố ,con nghĩ có thai rồi con sẽ được về đây dưỡng thai và sinh con ,bố đừng lo ( bố đóng cửa phòng thì tôi rơi nước mắt) thật sự con rất sợ bố ạ,con rất sợ…( tôi gục đầu vào đầu gối)…Đến gần sáng phu nhân gọi
-Dậy thôi con đi thôi
-vâng ( tôi mặc đồ rồi hồi hộp ra xe) xe đi thẳng ra sân bay và tôi ngạc nhiên) cô ơi đi tỉnh khác ạ
-không con lên đi rồi biết
Lên tới máy bay không có ai
-máy bay hôm nay vắng vậy ạ ( phu nhân cười) rồi có tiếng
-Chào mừng đến với chuyên cơ riêng của tập đoàn Hoàng Nhật điểm xuất phát Hà Nội- Thuỵ sỹ ( tôi đang uống nc mà sặc)
-cô ơi sao đi xa vậy ạ
-bởi vì nó sống ở Thuỵ Sỹ con ạ ( tôi ngó ra ngoài máy bay cất cánh tôi vẫy tay)
-bố ơi Hoa ơi tạm biệt con sẽ về sớm
-yên tâm đi bố con và em con đang dc sống tốt nhất con cũng có thể thường xuyên liên lạc với bố con,có chú bầu bạn bố con sẽ không buồn đâu…
-vâng ( tôi buồn thiu)…tôi ngủ 1 mạch cho tới khi tới nơi …xuống tơi nơi điều đầu tiên đập vào mắt là khí hậu ấm áp như mùa thu vậy không nóng không lạnh,tôi mặc 1 chiếc áo sơ mi quần jean nhẹ nhàng…phu nhân đưa tôi đến 1 căn nhà nó như 1 toà lâu đài không còn là căn nhà nữa vòi phun giữ trung tâm sân thật rộng 1 Ho nước màu xanh kéo dài vào tận chính giữa lâu đài,cảnh sắc đẹp nhưng có chút nhạt nhẽo vô vị ,tôi như đang được ở trong thế giới cố tích vậy,,,xe đến nơi có người chặn
-thưa phu nhân có lệnh của thiếu gia phu nhân không được vào đâu ạ
-lệnh từ bao giờ vậy
-khi phu nhân vừa xuống máy bay ( phu nhân quay ra bảo tôi)
-hỏng rồi nó biết ta lại đưa người tới rồi ( vậy chắc phu nhân đưa người tới suốt) có thể để ta nói chuyện với ông chủ của các cậu không ( sao lại gọi con trai khách sáo như vậy)
-ông chủ nói phu nhân có thể đi nhưng cô gái có thể ở lại ( đúng là tên háo sắc tôi nắm chặt tay)
-Xuân nghe cho kĩ này con vào đó không chỉ có 1 mình con đâu,có rất nhiều cô gái khác chờ để được phục vụ nó chốn đó cần có chút kĩ năng không nên nói quá nhiều với họ
-vậy sao con gặp được đây ạ
-đó chính là vận may của con,trong vòng 1 tháng cô gái nào không được nó gọi tới thì tự động được đưa đi ,tức là chỉ có 1 tháng thôi con cố lên ( tôi cười nhạt vì biết mình chẳng có cơ hội)…ta đi đây nó không cho ta vào có gì liên lạc nhé ( tôi xuống xe và đeo 1 chiếc ba lô còn phu nhân vẫy vẫy tay rời khuất)…
Người làm: mời cô vào trong ( tôi đi theo họ ngơ ngác nhà quá rộng nhìn mãi chưa thấy điểm khuất cầu thang toàn được dát bằng vàng bàn ghế cũng vậy)…đến nơi như 1 nơi dành cho phụ nữ toàn màu hồng thật đẹp có 2 cô gái đang nhìn tôi…họ đang đánh cờ thấy tôi họ hỏi
-Chào em người mới à xinh xắn dễ thương ghê chị là helen trịnh rất vui được biết em ( chị này ăn mặc sexy hở hết vòng 1 )
-à vâng em là Xuân em đến từ Viẹt Nam ( như đi giới thiệu hoa hậu)
-còn chị là Trinh chị cũng đến từ Việt Nam và cũng do phu nhân đưa tới ( à thì ra là ng mà phu nhân nói 6 năm anh ta nc vs 2 người có lẽ là chị này nữa,trông hiền lành dễ thương gấp 10 lần mình)
-vâng vậy là chỉ có 2 chị ở đây thôi ạ
-Đâu có còn 4 người nữa nhưng 2 người bị đưa đi khỏi đây rồi còn 2 người dc đưa đi để đêm phục vụ thiếu gia rồi ( tôi nuốt nước bọt)
-hẳn 2 ,2 người phục vụ ạ ( tôi nói vấp )
-có sao đâu được gọi là vui rồi ý ( thật bênh hoạn)
-vậy 2 chị thì sao
-bọn chị mới tới sáng nay trước em nửa ngày ( tôi cười nhạt)
-có lẽ em nên đi cất đồ đã ( tôi hoàn cảnh đã đành tại sao họ lại chấp nhận làm người dẻ thuê như mình nhỉ nhìn họ sang đẳng cấp luôn rồi)…tôi được sắp xếp ở 1 phòng như công chúa đến phòng trang trí cũng thật cầu kì,,,tôi đi tắm rồi đi ra ngoài thì va phải 1 chị ( cafe đổ vào váy chị ta)
-Mắt để trên trán à
-em xin lỗi chị không sao chứ
-không sao gì có mắt mà như mù thế ( con mịa này thích gây sự đây mà)…có biết cái váy này ta chuẩn bị để đi hầu thiếu gia không ( quản gia đi tới)…
-có viẹc gì mà lộn xộn vậy
-cô gái này va vào tôi đổ cafe lên váy mà còn không xin lỗi
-ơ tôi xin lỗi rồi mà
Quản gia: cô mau đi thay đồ đi Thiếu Gia sẽ về lúc 9h15p ( giờ giấc rõ ràng) …cô gái đó tức tối đi rồi lườm tôi ,còn cô mới đến nên chú ý đi đứng
Vâng cám ơn chị đã chỉ bảo …(tôi đi đi khu nọ thông khu kia nên bị lạc,)chết rồi sao đoạn này giống đoạn kia thế nhỉ …( thấy có tiếng kêu của chú chó nào đó )…tôi tiến tới 1 chú chó con màu trắng đang mắc vào đám gai hoa hồng trong vườn,tôi vội vàng tóm dứt cánh gai thì cũng đứt tay chảy máu)…dứt dc chú chó ra thì tay tôi chảy toét máu ,chú chó cũng đau tôi xoa xoa ,mày cũng bị thương rồi chờ chút ( tôi tháo dây buộc tóc ra ,dây buộc của tôi là 1 chiếc khăn)…tôi buộc chân cho nó rồi cười tươi
-Sao rồi còn đau không ,may có chị ngang qua không em chắc bị nặng rồi đấy,cái tội mải chơi đi linh tinh ( tôi nhớ đến em gái rồi ôm chú chó vào lòng) chị nhớ nhà quá ở đây rộng lớn nhưng nó không làm chị thấy vui vẻ 1 chút nào ,mà mẹ em đâu ( chú cho k đi đâu cứ quấn chân tôi)…tôi ôm chú chó rồi nằm trên bãi cỏ ngủ gật lúc nào không biết,mở mắt không thấy chú chó con đâu ,tôi thì đầu tóc xoã xượi đứng dậy,chắc về với mẹ rồi ( tay chảy máu đông vào trông choe choét) ôi trời tay mình bẩn thế này sao nhưng mà đây là đâu thấy Helen Trịnh tôi gọi với
-ô chị ơi may quá đây rồi ,em đi vòng vòng thì lạc ( thấy chị đó nc điện thoại rồi khóc) chị sao vậy
-bố mẹ chị gọi nói rằng cố gắng được anh ý để ý
-Anh ý là ai ạ ( hỏi ngớ ngẩn)
-thì chính là người mà chúng ta cần lấy lòng đó em
-à à em quên nhưng trông chị có vẻ giàu có mà sao cần lấy lòng nữa vậy
-chi vì a ta là tỉ phú em ạ ,bố chị cũng sở hữu tập đoàn lớn nhưng không là gì so với họ muốn lấy lòng chỉ có cách này thôi
-chị nhầm sao anh ta có bố mẹ giàu thôi,chứ chắc 30 tuổi thì giàu gì được
-em lên mạng xem anh ta là 1 trong 4 người giàu nhất thế giới đấy nhưng hình ảnh k lọt ra ngoài cũng rất bí ẩn ,đa số không ai biết chỉ biết đứng đầu danh sách thôi ( tôi ôm bụng cười) tất nhiên anh ta có bàn đạp rồi nhưng được thừa kế từ ai đó chị không biết chỉ biết chắc chắn không phải bố mẹ ( ô lạ nhỉ bố mẹ anh ta cũng rất giàu mà) những toà nhà trọc trời được xây để bán để thuê nhièu vô số kể bất động sản ,chưng khoán mọi thứ nghe nói biết 10 thứ tiếng nữa
-giỏi vậy ạ
-thì không giỏi sao làm tỉ phú được ,bố mẹ chị nhờ quan hệ mới ngỏ lời cho chị vào đây anh ta đồng ý mà
-thật là kẻ háo sắc ( tôi nói nhỏ)
-Chị buồn lắm chỉ sợ không thành công
-chị đã nhìn thấy anh ta chưa
-chưa có bố chị nhìn thấy rồi ,phóng viên báo chí anh ta đều không tiếp toàn bộ đều thư kí ,bố chị cũng là 1 triệu phú đấy,bố em làm gì?
-Bố em làm nghê đánh cá ( chị ta cười to)
-thôi đừng trêu nữa ( đang nói thì Trinh đi ra)
Trinh: sao mọi người đứng đây vậy
-chị đang nói chuyện với Xuân à quên không hỏi em bao nhiêu rồi
-em 20
-bằng Trinh này chị 22
Trinh: vậy gọi là tớ cậu rồi,cậu học trường nào
-mình chưa thi đại học ( họ ngạc nhiên tôi cười trừ rồi) vậy mn ở lại nc mình về phòng trước…tôi đi mà lòng nặng trĩu cũng may có Vinh đã dậy cho tôi ,dù mù nhưng tôi vẫn ham học ,,,tôi ngồi trong căn phòng đẹp nhưng lạnh lẽo trống trải,tất cả ở đây để phục vụ 1 người đàn ông không biết mặt,tôi chỉ có hy vọng nhỏ và nếu sau 1 tháng anh ta không giữ tôi lại thì tôi có thể trở về bên bố và hoa,mắt tôi đã sáng tôi có thể đi làm để lo cho bố và em ,hy vọng thời gian 1 tháng sẽ qua nhanh,tôi nằm ngủ thiu thiu lăn qua lại,lạ nơi nên mãi không ngủ được,,,đang đêm nghe thấy tiếng ai đó khóc lóc van xin ,tôi vội vàng chạy ra thì thấy Trinh cũng chạy ra ( phòng cạnh nhau) chúng tôi cùng đứng trên ban công nhìn xuống dưới sân
Quản gia đang cầm súng dí thẳng vào đầu họ ( tôi và Trinh sợ hãi)…hai cô gái van xin rồi rít …
Tôi sai rồi xin tha cho chúng tôi
-tất nhiên các cô không sai ( lôi nó vào đây,họ lôi 1 người đàn ông vào,người đó bám chân quản gia)
-tôi sai rồi chỉ là lúc khám tôi không để ý cô ta đã có thai ( 1 cô gái đã có thai tôi ôm mồm)
-thật may là đã phát hiện sớm nếu không sẽ không biết nói với ông chủ thế nào ( 1 cô gái nói với)
-tôi đâu có nói dối là tôi có thai tôi không có như chị này ( quản gia cười)
-ồ vậy sao ,tôi được sinh ra để bảo vệ đời sau cho dòng tộc này kẻ thấp hèn như cô là màng trinh vá thật xấu hổ cô nghĩ qua được mắt ta sao?
-tôi sai rồi tôi mới vào hôm qua nên không biết
-dối quanh co đã sai còn dối quanh các người đâu lôi hai con tiện nhân này đi ( quản gia quay sang nhìn lên tôi và Trinh) đây chính là cái giá phải trả cho việc dối trá ông chủ giết chúng đi làm gọn gàng vào ( Tôi sợ hãi quay vào còn trinh cứ đứng nhìn)…chắc họ đang doạ thôi làm gì có chuyện giết người ,không thể nào tôi lấy máy gọi điện cho cô Giang,không nghe máy,cô ý lừa mình không thể nào chắc họ chỉ đùa thôi ( tôi ngồi cả đêm đến khi trời sáng)…thấy ánh mặt trời cũng là lúc bố tôi gọi sang
-Xuân à con sang đó thế nào ổn không ( tôi không dám nói là tôi bị lừa)…..
bố vẫn ổn chứ con ở đây tốt lắm nhà đẹp quần áo đẹp
-vậy là bố vui rồi ,bố và em con sẽ chờ con về mau về nhé bố được vợ chồng chủ tịch giang giữ lại nhiệt tình lắm ( họ cố ý tại sao vậy)
-bố à nếu con không về thì sao?
-sao lại không về sang đó sướng quá không muốn về hả
-không phải dâu bố con trêu thôi mà bố nghe con nói nhé con cần tìm hiểu thêm 1 số việc ( tôi đi ra ngoài gặp quản gia)
-tôi có thể hỏi chị việc này không?tôi muốn gặp ông chủ ( chị ta cười)
-cô điên à,khi nào đén lượt khắc được gặp mà gặp rồi thì ( cô ta đang nói rồi dừng lại)…bây giờ đi mua sắm hoặc làm đẹp tôi sẽ cho người chuẩn bị xe cho cô
-không tôi không cần,ở đây có phòng sách không tôi muốn học hỏi thêm
-có đi theo tôi ( cô ta dắt tôi đi vòng ra khu sau ở đây quá rộng không có người dắt chắc lạc mất)…tôi vừa đi vừa cầm điện thoại hy vọng cô Giang gọi lại cho tôi …đến nơi nguyên 1 khu là phòng sách ) cô ở lại đi khi nào quay về chỉ cần đi theo vạch đỏ ở cửa cứ đi theo đó là ra tới sảnh chính..
-vâng cám ơn chị ( kì lạ khu nào cũng có người làm bảo vệ chỉ có ở đây là không có)…tôi đi vào khu sách …rộng lớn lại toàn tiếng nước ngoài khu sách tiếng Việt đâu rồi nhỉ ,,,tôi tìm tìm lò dò ở đây sạch thật không có chút bụi bẩn,,,đây rồi khu sách tiếng việt,,,tôi mở cuốn sách ra đọc ánh nắng chiếu vào tôi cảm giác như đang được tới trường,tới trường đúng rồi đó chính là ước mơ của tôi ( tôi vừa nói vừa cười 1 mình) điện thoại chợt reo lên là cô Giang
-Con gọi cô gì vậy cô vừa họp nên không để ý
-con chỉ muốn hỏi lại mục đích cô đưa con đến đây là gì ,ở nơi này có những thứ như là ( cô cắt lời tôi)
-như là giết người đúng không ( tôi sợ hãi không nói nên lời) đó là do họ làm sai còn con đâu làm gì sai cố gắng để được có thai lúc đó con sẽ được về nhà
-cô nói dối con
-cô không nói dối nhưng cô chú cược vận mệnh vào con ,hãy giúp chúng ta bằng chính năng lực của con ,con làm ta hài lòng bao nhiêu bố con sẽ đươc hưởng phú quý bây nhiêu
-nếu không đươc thì sao?
-vậy hãy hy vọng ông trời thương lấy con ta đã nói rồi dù con có ra sao ta cũng sẽ chăm sóc cho bố con chỉ cần con ở đó khôn khéo sẽ có đường sống nó chú ý đến con chỉ cần làm vậy là đủ ( cô cúp máy tôi rơi nc mắt)
-con đã bị cô đưa vào thế rồi ,ngay từ đầu đáng lẽ mình không nên nhận lời nhưng vì bố vì em vì 1 tương lai bảo vệ đươc hai người con đã chấp nhận đến 1 nơi xa xôi thế này ,con đã đánh đổi cả tình yêu của mình con phải làm sao đây bố ơi ( tôi đang khóc thì có cuốn sách rơi bốp vào đầu) đau quá đến mày cũng định gây sự với tao à ( tôi gạt nước mắt với đặt sách lên rồi quay đi)…cuốn này hay mang về phòng đọc chắc được ( đột nhiên tôi làm rơi cuốn sách các trang trong cuốn sách bay ra)ơ sách rơi trang hay sao ( gió bay lên tôi nhặt chạy theo nhặt đến khi thấy 1 bàn chân )…tôi sợ hãi giật lùi lại rồi lại tò mò tiến gần hơn phía cuối hành lang của dãy sách 1 người đàn ông mặc chiếc áo sơ mi trắng và quần jean đơn giản nhưng chân k hề đi giầy ,,,1 khuôn mặt thật đẹp trông anh ta nằm ngủ nhắm mắt với đôi môi đỏ như con gái tóc mái của anh ta xoã vào mặt,khoảnh khắc tôi đứng ôm tờ giấy và nhìn anh ta dưới tia nắng nhẹ giây phút đó yên ắng đến lạ thường…
Sao anh ta lại ngủ ở đây nhỉ ,tôi ngồi xuống nhìn kĩ anh ta thì đột nhiên anh ta mở mắt,tôi vội bật phăt dậy cầm giấy quay đi nhặt nhặt
-à tôi xin lỗi chắc anh là người quản thư viện,tôi định mượn cuốn này nhưng không hiểu sao lại bung ra tôi sẽ mang về ghép lại…( sợ quá nên cứ luyên thuyên 1 phần ngại)…thấy im im tôi quay ra sau không thấy anh ta đâu nữa,tôi nuốt nước bọt vì sợ,theo như những câu chuyện mà mình biết trong thư viện hay xuất hiện nhưng bóng ma,tôi quay ra phía trước thấy anh ta đứng tôi giật mình hét ầm lên
-ôi zời ơi,tôi là người mới tôi ăn ở hiền lành nếu mạo phạm gi xin đừng chấp tôi ( a ta tiến đến gần tôi ôm đầu ngồi sụp xuống,anh ta giật cuốn sách trên tay tôi rồi để lại vào chỗ cũ rồi quay đi,chân anh ta đi chân đất)…tôi thở mạnh rồi hít thật sâu…
-Là người ( vừa nói xong gió to cánh cửa sổ đóng mạnh vào khiến tôi bật dậy chạy 1 mạch vừa chạy vừa lầm bầm Nam Mô A Di Đà Phật)…ra tới bên ngoài tôi gặp quản gia
Quản gia: sao cô chạy vội vàng vậy
-không có gì chỉ là vừa tôi gặp 1 người ( quản gia quay đi)
-cô mau về nghỉ ngơi đi,tối nay sẽ có dạ hội tại đây nếu muốn gặp ông chủ thì đây là cơ hội cho các cô
-vâng nhưng chị có thấy người đó đi ra không
-tôi không thấy ai trừ cô xin đừng hỏi thêm ( tôi gãi đầu kì lạ)…vừa nói xong thấy chú chó con đó chạy tới chân tôi,,,tôi bế
-Em đi đâu vậy chân khỏi chưa mà lại chạy linh tinh ( tôi ôm hôn cười tươi rồi thấy như có ai đó đang nhìn mình từ phía trên,tôi ngảng lên nhìn thì k thấy nhưng tấm rèm đang lay động mình đa nghi quá rồi chăng)…ở đây chỉ còn lại 3 người Helen,Trinh Và tôi ,được chuyên gia trang điểm đến tran điểm và tư vấn trang phục ai cũng vậy,ở đây thật giống như 1 cung điện vậy đúng là họ giàu có ,tôi lại nhớ tới người đàn ông lúc nãy gặp trong thư viện,người ta thường nói ma thường hay đẹp trai anh ta cao ráo gương mặt thanh tú ,nghĩ tới tôi rùng mình…xong xuôi bước ra cửa tôi thấy không tự tin lắm trên đôi cao gót vì chưa đi bao giờ,thấy Trinh Và Helen họ tự tin bước đi
Helen: dù cho hôm nay ai được chọn,hãy cố gắng nói giúp người kia nhé
Trinh: tất nhiên rồi ( lời nói vô cảm)còn tôi..
-Vâng nhưng mà nói gì ( họ nhìn tôi thở dài)…bữa tiệc dành cho người giàu có,siêu xe và những cô siêu mẫu chân dài những người nổi tiếng,tôi thấy thật bé nhỏ trước họ …bữa tiệc được 1 người đàn ông lên bắt đầu ( thư kí)
-Mọi người hãy tự nhiên bắt đầu bữa tiệc,năm nay cũng như mọi năm bữa tiệc vẫn sẽ diễn ra va ông chủ của chúng tôi sẽ không tham gia ( họ tới để lấy quan hệ) xin mời ban nhạc ( nhạc nổi lên) bữa tiệc bắt đầu…
Trinh: anh ta không đến
Helen: vậy thì làm sao đây không đến thì sao có cơ hội được
Trinh: nhưng rất có thể anh ta đang quan sát chúng ta ở 1 nơi nào đó
Helen: em thấy mặt rồi đúng không Trinh
-đúng vậy nhưng hôm đó tối quá,khi đó đang ở bên Ý lúc đó xe em bị đâm vào gốc cây đầu vẫn chảy máu,em lê chân ra đường vẫy xe kêu cứu chỉ mơ màng lúc đó thấy xe dừng lại và đưa chị tới viện,e nắm tay người đó nói cám ơn chị biết người đó nói câu gì
-tôi không nhớ mặt anh không rõ anh có thể cho tôi số để tôi cám ơn …mọi người biết thái độ anh ta thế nào không?anh ta giật tay ra rất mạnh rồi bảo tôi
-tôi cứu cô không phải vì thấy xót thương mà tôi không muốn bánh xe của tôi vương mùi máu chỉ đơn giản là vậy …..anh ta nói vậy rồi quay đi tôi chỉ nhớ bóng dáng từ sau lưng và cho đén khi gặp phu nhân tôi mới biết anh ta là ai…
Helen: vây là ít nhất em còn nói chuyện rồi ( nói con khỉ gì kiểu ý)họ quay sang nhìn tôi
-còn em Xuân em gặp anh ta rồi đúng không nếu không phu nhân đã không đưa em tới
-à vâng có gặp rồi ( tôi ấp úng)
Helen: rồi sao anh ta trông ra sao nghe bố chị nói trông khuôn mặt lạnh tanh không cảm xúc nhưng bố chị bảo trông đẹp trai lắm
-cái đó khi đó em mù nên không thấy ( họ thở dài)
Helen: vậy là trước đây em bị mù sao
-vâng em mới phẫu thuật khỏi được mấy tháng ( tôi cười cười)
Trinh: vậy là hết hy vọng chẳng ai biết mặt
Helen: đành chờ vậy…
Trinh: xuân uống đi chẳng mấy khi lại gặp nhau ở đây coi như là có duyên uống đi
-em không uống được mấy đồ có cồn này đâu
Helen: trơi ơi có say đâu mà em sợ uống đi ( họ cứ đưa lên mồm tôi)…
Trinh: kìa uống đi mình uống trước nhé ( Trinh tu 1 hơi hết,helen cũng vậy,tôi nuốt nước bọt cười nhạt)…rồi nhắm mắt tu ực họ ra khiêu vũ còn tôi đi ra ngoài ,không ổn rồi mình chưa uống rượu bao giờ đắng cay có gì ngon mà họ thích vậy ,tôi đi lảo đảo ra ngoài vườn phía trước toà nhà,vừa đi vừa thấy nóng trong người mặt đỏ lên,sao bây giờ ,tôi thấy bãi cỏ liền lăn ra nằm ,đang nằm thì chú chó con đó lại ra liếm mặt tôi,ô là em à chị em mình có duyên rồi đấy ,tôi ôm chú chó nhỏ vào lòng rồi xoa đầu nó,,,chúng ta là những người cô đơn lạc lõng giữa chốn phồn hoa đúng vậy không,chị nhớ bố lắm nhớ em nữa,chị tính toán sai lệch hướng mất rồi…tôi nằm rồi ngủ lịm đi,,,mơ màng thấy có ai đó đang bế tôi hương thơm nhẹ,bờ vai thật rộng ,,,đến sáng tôi bừng tỉnh và đau đầu ,khát nước quá hôm qua mình nằm ở bãi cỏ mà,sao không nhớ lên phòng từ lúc nào nhỉ ( hoàn toàn không nhớ có ng bế lên)…có người gõ cửa
-Quản gia: cô dậy chưa ,đến giờ rồi
-tôi dậy rồi đây ( tôi vội vàng dậy đánh răng rửa mặt toàn mùi rượu chết rồi)…ra ngoài thấy Trinh và helen đang ngồi uống trà rồi nhìn tôi bình thản
Trinh: hôm qua cậu về lúc nào vậy
-mình cũng không nhớ rõ chắc do say nên về lúc nào không nhớ
Helen: em uống có 1 ly mà đã say rồi à
-vâng em không uống được
Quản gia: Từ hôm nay các cô sẽ phải tới trường như bình thường
Trinh: trường dành cho quý tộc ,ông chủ của chúng tôi là ai cơ chứ các cô cũng cần học hỏi bổ sung kiến thức ( helen phụng phịu)
Helen: em học chán rồi em đỗ đại học rồi mà
Trinh: Đến trường thôi em cũng phải đến trường như bình thường chứ ( trinh cười dường như cô ta biết gì đó) ,,,tôi lò dò ra bảo quản gia
-em chưa thi đại học ( tôi cúi dầu)
-không cần miễn sao cô thích ứng là được ,các cô nên nhớ biết đâu các cô sẽ được làm bạn gái ông chủ nên sẽ cần học hỏi nhiều thứ không chỉ học văn hoá ,thứ ở ngôi trường đó là học hỏi về cách sống nhân phẩm đạo đức ,tôi chỉ biết nhắn nhủ các cô như vậy mà thôi,nào bắt đầu lên thay đồng phục và tới trường thôi ( mỗi người 1 bộ đồng phục gồm áo xanh dương có nơ buộc và chân váy màu xanh dương đậm)…1 cuộc sống được tới trường như tôi mơ ước đang bắt đầu,hôm qua mình mới nói muốn được đi học hôm nay được đi luôn ,sướng quá ( tôi hét ầm lên)…tôi mặc đồng phục ngay ngắn và bước ra ngoài thấy Trinh đi giầy giống như tôi còn helen đi guốc cao gót với đôi chân dài và choàng áo ,trông helen đúng như giống quý tộc ,còn trinh giản dị như tôi vậy…ra ngoài Trinh và Helen đều biết lái xe mỗi người được chuẩn bị 1 xe họ lên xe phóng vụt đi còn tôi đứng đực mặt ra
Quản gia: sao cô không đi đi
-em không biết lái xe
-sao lạ vậy ( bỏi vì tôi nghèo chứ sao chăng gì)
-thì em không biết đi họ đi nhanh quá không đi nhờ kịp rồi
-toi không đươc phép đưa ai tới trường và phải giữ bí mật là các cô không phải tới từ lâu đài này hiểu chưa?
-vậy em đi bằng gì bây giờ ạ,chị có xe đạp k?
-ngôi trường đó cũng không xa đây lắm khoảng 10 km ,tôi sẽ chuẩn bị xe đạp cho cô ngay bây giờ ( đúng là giàu có muốn gì có ngay) …5p sau xe đạp được mang tới,tôi đạp xe vẫy tay chào chị quản gia
-em đi đây mặt đừng nghiêm trọng vậy cười lên đi ( chị ta vẫn nghiêm mặt tôi k cười nữa quay đi)…10 km theo bản đồ thì nằm ở phía này,ô sao mình đi đúng theo chỉ dẫn rồi mà không thấy trường đâu nhỉ,tôi đỗ lại thì thấy từ xa 1 người đàn ông mặc bộ vest đen đeo cà vạt đen đeo balo và cũng đang đạp xe đạp như tôi chỉ có điều mặc vest đi giầy thể thao ,xe đến gần tôi chợt nhận ra đó chính là người đàn ông mình gặp ở thư viện,tôi sợ nhưng vẫn cố gọi
-Anh gì ơi cho tôi hỏi đường chút ( a ta nhìn 1 đường thẳng đi qua tôi như không nhìn thấy) ơ coi thường người khác thật,tôi lên xe đạp đuổi theo rồi gọi với,cho tôi hỏi ngôi trường quý tộc này ở đâu với tôi chưa tìm thấy,hắn không trả lời cũng không thèm nhìn tôi 1 chút nào ,ô đúng là đồ khinh người,,,này tôi là con gái có nhờ giúp đỡ thì anh phải trả lời chứ mất mát gì đâu ,hắn ta vẫn không nói gì tôi cú đạp lên bằng anh ta rồi đạp vào xe anh ta ngạc nhiên…không thèm nhờ nữa đồ ích kỉ kiêu ngạo…vừa nói xong tôi mất lái ngã nhào xuống đường anh ta vẫn đạp xe đi ,đầu gôi tôi xước chân ra,tôi tức chảy nước mắt,cùng là con người sao lại có kẻ như anh ta được,đang đứng dậy tập tễnh thì có 1 chiếc xe mui trần đi tới trên xe có 1 nam 1 nữ mặc đồng phục như tôi người con trai
-em là người mới à
-à vâng anh chỉ hộ tôi ngôi trường này được không?
-chân em chảy máu kìa ( a ta chẹp chẹp)
-không sao tôi xơ xuất thôi
-em có mái tóc dài đẹp lắm ( cô gái ngồi cạnh đập vai)
-im đi này cô gái không biết cô là con đại gia nào nhưng mà tránh xa tên này ra nhé anh ta không tử tế đâu ( tôi cười nhạt)
-anh tên Lý Hiển Phong gốc anh là singapore
-vâng ( cô gái đập vai anh ta)
-đi thôi nói lắm vậy muộn giờ rồi đấy ( a ta đi trc còn tôi đi sau)…tôi đạp xe đến ngôi trường mà dành cho quý tộc như họ nói băng qua sân tennis bể bơi sân gold rất nhiều môn học các cậu ấm cô chiêu đều đi siêu xe hoặc có tài xế riêng chỉ có tôi và 1 cô bạn nữa đi xe đạp cô gái đó gọi tôi
-Hé lu xin chào người mới ( kp hế lô mà hế lu à) bạn đến từ đâu
-Mình tới từ Việt Nam còn cậu
-ôi xơi vậy khỏi khách sao mình mẹ người Việt bố người Thuỵ Sỹ mình cũng biết tiếng Việt tên tiếng việt là Sao Mai
-vậy sao hôm nay ngày đầu tiên mình tới lớp có gì chỉ bảo nhé tên cậu hay lắm mình là xuân
-ukm cậu đăng kí học bao lâu
-tớ không rõ nữa ( tôi vào gửi xe thì thấy Trinh và Helen) họ gọi
Helen: Xuân sao giờ mới tới xe đâu lại đi xe đạp
-à em không biết lái xe
Trinh: vậy k bảo sớm mình đèo đi
-cậu và chị phóng nhanh quá mình ngại gọi
-chân cậu sao vậy ( chân tôi chảy máu)
-à mình ngã xe vậy ở đây chúng ta học lớp nào vậy
-trường này chỉ có duy nhất 1 lớp mà thôi
-ô rộng vậy chỉ có 1 lớp thôi sao
-uk ( sao mai gọi xuân ơi) …tôi quay ra
Sao mai: chân cậu chảy máu đấy
-uk tớ đi rửa đây ,giới thiệu với hai người đây là ( tôi quay ra helen và Trinh quay đi tỏ ra k quen biết tôi sao kì vậy)…Trinh đi qua vai tôi nói nhỏ
-cứ coi như chúng ta vừa gặp rồi quen đi như thế sẽ không bị chú ý
-à uk ( Mai kéo tay tôi)
Sao Mai: đi rửa đi không nhiễm trùng…tôi ra khu rửa tay ngoài trời rửa chân đau rát tôi nhăn mặt
Sao mai: có cần đi phòng y tế đi cho chắc
-không cần nó chỉ xước nhẹ thôi sắp vào giờ học chưa vậy
-sắp rồi đi thôi ( mai sống chan hoà kéo tay tôi như thể chúng tôi đã quen từ lâu) Xuân này mình không có bạn từ giờ chúng ta làm bạn nhé
-mình cũng không có bạn nên nhất trí thôi ( vào lớp mai ngồi thu lu 1 góc không ai ngồi cạnh sao vậy nhỉ,tôi ngồi cạnh Mai mọi người xì xào)
…con nhỏ Mai có bạn kìa ,chắc cũng thấp kém giống như nó ( mai kéo tay tôi)
-mình ở đây không ai chơi cả chỉ vì mình là con vợ lẽ,bố mình giàu có nên có tới 5 vợ ,họ coi thường mình lắm
-có sao đâu dù câu con vợ thứ 10 thì đó cũng không phải vấn đề ,vấn đề là cậu sống tự tin với bản thân mặc kệ họ nói ( mai cầm tay tôi mắt long lanh)
-đúng là bạn chí cốt,mình tìm thấy ng bạn thực sự rồi…( Trinh xinh xắn nên dc các chàng trai đang hỏi chuyện helen cũng vậy nhưng chảnh choẹ không trả lời anh nào còn trinh tỏ ra bình thường)…đang ngồi bỗng có người đá vào ghê ( là phong)
-cô em ơi chân em chắc vẫn đang rỉ máu như chính trái tim anh đang rỉ máu vì em đây này ( quá sến Mai cười to còn tôi cố nhịn cười) …thầy giáo đi vào học sinh vẫn việc ai người đấy làm có vẻ khinh thầy ,
Thầy giáo: hôm nay có 3 bạn học sinh mới lên trên giới thiệu cho các bạn biết về mình đi ( thầy nói mà ấp úng ngại ngại)
Helen Trinh và tôi đi lên
Helen: Xin chào mọi người mình là helen bố mình là triệu phú về ngành đá quý và kim cương rất mong mn chỉ bảo (thầy vỗ tay còn phía dưới k ai vỗ)…
Trinh: xin chào mọi người mình là Trinh rất mong mn sẽ chiếu cố,bố mình là triệu phú về ngành công nghiệp rượu và đồ xuất nhập khẩu ( toàn con triệu phú)…Đến lượt tôi
-xin chào mình là Xuân ( tôi không nhắc đến bố bọn họ đã hỏi)
-bố cậu làm gì
-à bố mình ( tôi ấp úng) bố mình chỉ là 1 người buôn bán nhỏ thôi ( tôi nói dối)
-vậy bố cậu có chịu được tiền học phí cho cậu không đấy không chịu dc thì bảo mình ,nhà mình còn mấy phòng trống để mình chén người yêu đấy ( tên đó cười ngạo nghễ ,Phong đi ra ném sách vào đầu hắn) Phong: cô gái này của tao mày tuổi gì
-vâng anh phong em xin lỗi ( a ta nháy mắt vs tôi khiến tôi rùng mình)…chỉ coa điều thầy giáo đều sợ học sinh thì phải ,,,,
Thầy : các em về chỗ đi ,sau đây tôi xin giới thiệu cho mọi người ( thầy cứ trình bày thì người đó bước vào)…thầy sợ hãi lùi lại đó chính là người đạp xe lúc sáng chính hắn kẻ ích kỉ ,anh ta cầm quyển sách đặt lên bàn (mn xì xào bàn tán) …thầy giáo
-Đây là thầy Minh sẽ dậy các em môn giáo dục công dân ngay từ bây giờ còn k cúi chào thầy đi. ( con gái thì trố mắt nhìn thầy xuýt xoa còn con trai thì k ai chào)…anh ta cầm bút viết lên bảng…
-Chúng ta bắt đầu thôi ( giọng nói lạnh tanh)…
Sao mai: Xuân ơi người đâu đẹp trai như tài tử thế kia chiều cao tỉ lệ thuận với gương mặt,nhìn xem người thầy mặc bộ vest đó thật hoàn hảo
-được rồi tớ thấy rồi ,anh ta xấu tính không hoàn hảo đâu?
Anh ta ghi: Thế nào được gọi là con người?( chủ đề khiến mn bàn bạc)…và nói với gương mặt không biểu lộ bất kì cảm xúc gì
-Theo các em thế nào là con người?( 1 bạn dơ tay) anh ta chỉ ( ý cho phát biểu)
-thưa thầy ,thầy bao nhiêu tuổi( mn cười ồ lên ,a ta nhìn cô gái đó rồi thản nhiên chỉ)
-như em được gọi là con người ( cô gái đó ngại tức ngồi xuống) con người có thể phân ra hai loại ,1 là con người có nhân tính,hai là không có nhân tính và nhân tính là gì?( 1 bạn dơ tay)
-thưa thầy em chỉ biết có hai loại người đó là 1 là thượng lưu hai là hạ lưu còn về nhân tính gì đó thầy dậy làm gì cho thừa?
-vậy nếu em uống 1 cốc nước trong và 1 cốc nước đục em chọn uống cái nào
-tất nhiên là nước trong rồi
-vậy đều là nước em kén làm gì cho thừa ( câu hỏi của thầy khiên mn im lặng)…nhân tính của con người vốn mềm yếu bao gồm trong nhân tính đó là yêu,ghét,thích 1 thứ gì đó nhưng nhân tính chính là tính cách của con người có tính toán có chia sẻ nhưng không có sự độc ác còn mất nhân tính thì ngược lại cay độc tàn nhẫn và không biết yêu thương ( lời anh ta nói quá vô cảm không có cảm xúc) …phong nói vọng lên
-Vậy thầy thuộc diện có nhân tính hay không có nhân tính vậy ( anh ta đang viết trên bảng chợt dừng lại)…rồi quay xuống nhìn Phong rồi đi xuống gần chỗ phong đặt tay lên vai phong nói rồi cười nhẹ
-tôi thuộc diện mất nhân tính và đặc biệt cực gét ai phát biểu mà không xin phép ( a ta giữ vai mà phong định đứng lên không đứng được và nhăn mặt dường như đau)…Trinh dơ tay
-thừa thầy vậy người mất nhân tính có thể thay đổi được vì thứ gọi là tình yêu không ạ ( Trinh nhìn thầy ánh mắt gì đó khó diễn tả)
-cái đó còn tuỳ ở người đó mất nhân tính đến cấp độ nào,nếu đến cấp độ giết mọi vật cản trên cuộc dời thì cái thứ mà gọi là tình yêu sẽ để dành làm thú vui mà thôi…( trinh cười vs anh ta trìu mến còn anh ta quay lên bục giảng tôi dơ tay)…a ta không chỉ ( ý k cho phát biểu)
-Thưa thầy em có ý kiến ( a ta k trl mn nhìn)
-tiết học kết thúc các em có thể ra về
-thưa thày ( a ta quay đi) thưa thầy em xin hỏi thầy là tiết này là dậy giáo dục công dân hay là dậy đi chiến đấu đây ạ ( mn cười ầm lên a ta bước thẳng ra cửa).
Chuyên mục tình tôi
Tình tôi một mình
-
Thơ tình buồn 4 câu E là người a yêu thương nhất. Cũng là người cất bước bỏ rơi a. Phải chăng a là người có lỗi? Đã yêu e bằng cả tr...
-
Trong mơ có lẽ cũng không thể nghĩ đến chuyện đang xảy ra trước mặt tôi…tôi lặng yên con tim như chết đứng… _Không phải đâu phải không ? t...
-
Bài hát " Câu chuyện tình tôi" do ca sỹ quang dũng thể hiện đang vang vọng trong tâm trí tôi! Ngày hôm qua .. không như là ...
-
Bức thư trở thành di sản để lại cho con trai trước lúc qua đời của một nhà kinh tế, chính khách nổi tiếng với lời nhắn rằng: “Những lời khuy...
-
ảnh sưu tập Tôi đi tìm một nửa của riêng tôi Nửa ấy ở đâu giữa bốn phương trời, Tôi tìm hoài, tìm mãi mà không thấy Nửa ấy như là th...
-
ảnh sưu tập Tôi đi tìm một nửa của riêng tôi Nhưng tìm mãi đến bây giờ chẳng thấy Nửa của tôi ơi! Anh là ai vây? Sao để tôi tìm... t...
Câu chuyện tình tôi
Tôi yêu em đến nay chừng có thể
Ngọn lửa tình chưa hẳn đã tàn phai;
Nhưng không để em bận lòng thêm chút nữa,
Hay hồn em phải gợn sóng u hoài.
Tôi yêu em âm thầm, không hy vọng,,
Lúc rụt rè, khi hậm hực lòng ghen,
Tôi yêu em, yêu chân thành, đằm thắm,
Cầu cho em được người tình như tôi đã yêu em.
Ngọn lửa tình chưa hẳn đã tàn phai;
Nhưng không để em bận lòng thêm chút nữa,
Hay hồn em phải gợn sóng u hoài.
Tôi yêu em âm thầm, không hy vọng,,
Lúc rụt rè, khi hậm hực lòng ghen,
Tôi yêu em, yêu chân thành, đằm thắm,
Cầu cho em được người tình như tôi đã yêu em.
Tôi Là Tôi
Yêu thơ là kẻ đa tình
Yêu nhạc là kẻ bắt đầu mộng mơ
Tôi yêu cả nhạc lẫn thơ
Nên là cô bé mộng mơ đa tình